Top những bài thơ Nguyễn Phong Việt thổn thức trong lòng người đọc
Bạn đang xem: Top những bài thơ Nguyễn Phong Việt thổn thức trong lòng người đọc
Là một tác giả trẻ nên thơ Nguyễn Phong Việt cũng mang đậm dấu ấn của người hiện đại. Ở đó ta dễ dàng cảm nhận được những cảm xúc chứa đựng trong các bài thơ mà tác giả muốn chuyển tải. Đó cũng chính là lý do đây là nhà thơ rất được yêu thích hiện nay. Dưới đây chúng tôi sẽ gợi ý cho bạn các bài thơ Nguyễn Phong Việt hay nhất!
Đi qua thương nhớ là một tập thơ của Nguyễn Phong Việt rất được bạn đọc đón nhận. Đó là những câu chuyện kể về việc có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà có thể nhớ đến nhau. Chính những lời tâm sự thủ thỉ ấy đã như chạm vào trái tim của nhiều người. Bởi cuộc sống này có quá nhiều bề bộn, nhiều hứng thú nhưng cũng không ít những bất trắc.
Hôm nay mình mệt lắm
nên có thể cho mình khóc
dù không bật ra âm thanh…
Xin đừng hỏi han gì vào lúc niềm tin của mình quá mong manh
như một sợi tơ đã dệt từ rất nhiều năm tháng
kéo căng vào lúc này cũng giống như mình cố sức ngân lên một câu hát
rồi đứt ngang vào một khoảnh khắc
mình nghĩ mình có thể vượt qua…
Hôm nay mình đã để cho trái tim mình ở lại trên đường xa
lặng lẽ bỏ đi vào một góc tối
khi không có ai bên cạnh mình và soi đường chỉ lối
lòng chỉ còn duy nhất một mong mỏi
được đứng vững trên đôi chân…
Những lúc mình không còn thiết tha mới thấy ước mơ bé nhỏ và thật gần
có một người chịu cho mình tựa vào không phán xét
mình đã đi con đường này bằng niềm vui lẫn nước mắt
nên nếu tổn thương là một điều không thể khác
sao còn phải lo toan?
Hôm nay mình nhìn thấy thế giới xung quanh mình buồn hơn cả nỗi buồn
vì những con người mình nghĩ rằng đã biết
vì những mối quan tâm trước đây từng ảo tưởng
vì những lời hứa chắc như hơi thở trong lồng ngực
và một ngày kia tất cả thoát ra…
Hôm nay mình mệt lắm
nên mình sợ mình sẽ không thứ tha…
Hôm nay mình mệt lắm
có thể cho mình nằm xuống
một mình thôi…
Nếu có ai đang vui xin hãy mang ra khỏi nơi đây tiếng cười
đừng để hạnh phúc khiến mình thêm ảo tưởng
mình mệt lắm nên hãy châm dầu chứ đừng kể về hình ảnh ngọn đuốc
không ai chắc sẽ đi hết
được quãng đời này…
Mình muốn giữ cho riêng mình một giọt nước mắt không vì ai
bởi đã sống vì rất nhiều người khác
có ai cho mình điều gì mà không để lại phía sau ít nhiều ngơ ngác
mình mắc nợ cái giây phút người ta trao cho mình thứ duy nhất
người ta nghĩ sẽ dành cho mình…
Lẻ loi tột cùng thật ra chỉ là cảm giác ý thức được mình là một sinh linh
tìm hơi thở của người cho mình sự ấm cúng
tìm một cái xiết tay của người khi mình ngã gục
tìm cái nhìn lặng im của người lúc mình gào khóc
tìm thương nhớ của người bù đắp
phần mình những hố sâu…
Những cố gắng cũng không thể nào mang mình lại từ đầu
để từ chối từng bước chân đau đớn
mình không thể nào đến được giây phút này nếu cứ chạy trốn
một cây non sẽ ra sao cứ hướng đời mình vào sâu trong đất
bầu trời chỉ còn là bóng đêm…
Hôm nay mình mệt lắm
nên đừng ai đi tìm…
Đừng dừng lại
khi con đường vẫn còn dài ra mãi
đến ngày sau…
Có thể ngày hôm nay chúng ta chỉ có một mình để chịu đựng cơn đau
mồ hôi túa ra trong tim mà không cách nào lau được
muốn mở lời nhờ ai đó giúp cho mình một ly nước
nhưng hằng hà sa số những bước chân chỉ đi ngang và biến mất
giữa thinh không…
Dù chỉ là một mình thì vẫn phải đi cùng với đám đông
không ai biết ai nên sẽ yên tâm lòng mình xa lạ
bỏ mặc một con người đôi khi lại biến con người ta thành mạnh mẽ
mình vừa là cái cây cũng vừa là chiếc lá
tự chăm sóc cho mình…
Một lúc nào đó trong cuộc đời chúng ta sẽ thấy được yên bình
những gian khó ngày xưa chỉ còn là bọt biển
mỉm cười với chua cay của con người nào đó mang đến
tha thứ có thể không hết
nhưng chỉ còn là nhỏ nhoi…
Rồi mình sẽ vun trồng trong vườn nhà mình từng hạt mầm mồ côi
để lớn lên cạnh nhau mỗi ngày bằng ấm áp
thứ mình cho đi chưa chắc vì mình mà đền đáp
cuộc đời vẫn luôn đầy những bất trắc
đâu cần mình phải làm thêm một mũi dao…
Đừng dừng lại
vì mình nợ yên vui một lời chào!
Tôi nhớ tôi của năm tháng đó
tim như một cơn gió
không neo đậu phương nào…
Tôi nhớ tôi của ngày tháng chưa hư hao
thấy một bông hoa đã tin rằng cuộc đời này luôn tươi đẹp
quãng đường có bao xa nhưng chỉ cần áo len và đôi giày ấm
mắt không còn sợ gì lạ lẫm
kể cả một yêu thương…
Tôi nhớ tôi của năm tháng nghĩ mình rất phi thường
có thể thức hàng ngàn đêm để chờ một ngôi sao băng qua trái đất
từ bỏ một điều gì đó rất nhanh vì tin rằng sáng mai lòng mình sẽ khác
cho đến khi một con người đi mất
vẫn không hề âu lo…
Tôi nhớ tôi của năm tháng chẳng bao giờ chịu từ bỏ dù chỉ một ước mơ
nhỏ nhoi như đứng trên núi cao và nhìn mưa rơi xuống
hiểu được bình yên không phải là đứng một mình mà giữa đám đông xuôi ngược
mình như một dòng nước
đổ về phía cánh đồng…
Tôi nhớ tôi của ngày tháng sợ đời mình sẽ long đong
cứ cố chấp bản thân hơn tất cả
rồi một ngày nhìn quanh thấy ai ai cũng xa lạ
nước mắt rơi như chưa từng được rơi vội vã
khỏi gương mặt này…
Tôi nhớ tôi của ngày tháng đầu tiên nhận ra mình sai
nửa muốn cúi mặt rời đi nửa muốn ở lại để chuộc lỗi
con người ta đớn đau đôi khi không vì một vết thương mà vì một câu nói
mà những khuya về tới
lại âm vang…
Tôi nhớ tôi của năm tháng đó
đã không còn gì rõ ràng…
Hãy thương mình một chút được không
một chút thôi
bên ngoài những năm tháng xé lòng…
Hãy thương mình đã cặm cụi khâu vá một vết thương chắc chẳng bao giờ lành
nhưng chỉ mong sẽ quen với đớn đau đang có
quen đến mức mỗi ngày bình thường đều nhắc nhớ
sợ sẽ biến mình thành một người rất tệ
với trái tim…
Hãy thương mình một chút khi ăn một thứ gì đó mà vị giác không còn
ngủ một giấc ngủ mà chỉ có làn mi là khép
xem một bộ phim mà tâm trí cứ hỏi mình bao giờ sẽ hết
để còn bước ra ngoài kia hít thở với bầu trời đã biết
từ lúc được sinh ra…
Hãy thương mình một chút vì con đường vẫn còn quá xa
những chông gai vẫn còn cần thêm áo ấm
mình có thể dừng lại đây nhưng mai kia cuộc đời mình ai sẽ sống
thế gian này lớn rộng
và tổn thương của mình chỉ nhỏ nhoi…
Hãy thương mình một chút khi đã quá thương người
đừng để vai mình rung lên lúc nhận ra bao nhiêu hoài phí
không một ai thương mình, là do mình cả nghĩ
cuộc đời không giống như cuộn chỉ
dù mười đầu ngón tay có là những mũi kim…
Hãy thương mình một chút
một chút thôi rồi hạnh phúc sẽ nhận ra và đến tìm…
Sao phải đau đến như vậy – một tập thơ Nguyễn Phong Việt đánh dấu sựu trưởng thành của con người anh. Với những bài thơ được chia sẻ ở đây ta có thể cảm nhận được một nét rất riêng, những trải nghiệm cuộc sống khác biệt. Và sâu xa trong đó Nguyễn Phong Việt muốn chuyển tải một thông điệp đến người hâm mộ chính là ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Và bạn sẽ tìm thấy được những dấu mốc của sự trưởng thành trong những trang thơ Nguyễn Phong Việt.
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…
Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…
Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…
Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…
Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…
Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương…
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?
Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!
Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?
Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…
Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế
Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?
Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…
Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng…
Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh…
Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài
còn những bình minh một người chưa thức giấc
những hoàng hôn một người đã chợp mắt…
Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
còn cần một tấm lòng thành thật
còn cần những ước mơ viển vông…
Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
còn một cơn gió về thật nhẹ
còn một ánh trăng qua cửa…
Ở lại đi.
nơi này còn cần tất cả!
Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!
Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
nấu cho nhau một bữa ăn
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt…
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
chẳng dễ gì có thể sẻ chia…
Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…
Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!
Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
yêu một người và lấy một người khác…
rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???
Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…
dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…
Bởi vì không thể quên
nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!
Trên đây là những bài thơ Nguyễn Phong Việt hay mà chúng tôi tuyển chọn và chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn sẽ hiểu thêm được phong cách sáng tác của nhà thơ. Cũng như thông qua các vần thơ này ta có thể bắt gặp được hình ảnh của mình trong đó. Đồng hành cùng Trường Tiểu học Thủ Lệ để theo dõi những bài viết đặc sắc hơn nữa nhé!