Giáo Dục

Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên (hay nhất)

Trường Tiểu học Thủ Lệ xin giới thiệu đến các em tài liệu Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên dưới đây đã được biên soạn để giúp các em học sinh lớp 4 học tập tốt môn Tập làm văn và đạt kết quả cao cho bài viết sắp tới, đồng thời trở thành tài liệu tham khảo hữu ích cho quý thầy cô và phụ huynh. Mời các em học sinh cùng quý thầy cô tham khảo.

Bạn đang xem: Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên (hay nhất)

Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên.

Gợi ý làm bài:

Tôi là Hạt giống tâm hồn – một cuốn sách gồm nhiều câu chuyện ngắn thú vị, hấp dẫn và chứa đựng những bài học quý giá. Cũng như các bạn sách khác, tôi được sản xuất từ một hệ thống máy móc tiên tiến. Với giá trị nội dung sâu sắc, và tấm bìa xinh đẹp, được trang trí tinh tế, tôi được đặt ở vị trí đẹp đẽ nhất của hiệu sách. Sau đó, tôi được một người phụ nữ mua làm quà tặng sinh nhật cho một cô bé rất đáng yêu. Đó chính là chủ nhân của tôi. Hằng ngày, sau giờ học, cô ấy lại ngồi đọc tôi một cách chăm chú. Từng trang sách được cô ấy lật cẩn thận, nâng niu. Không có một vết bẩn hay vết rách nào trên người tôi cả. Nhờ có tôi, mà cô ấy có thêm nhiều kiến thức mới, bài học hay. Cô ấy còn đem tôi giới thiệu cho rất nhiều bạn bè xung quanh mình nữa. Và tôi lấy làm tự hào về mình lắm.

Thế nhưng thời gian trôi qua, cô ấy ngày càng ít đụng đến tôi hơn. Bởi cô ấy đã đọc hết tất cả những gì tôi có rồi. Bên cạnh tôi, những cuốn sách mới lần lượt xuất hiện khiến sự cô đơn, chán chường lại dâng lên cao. Mỗi ngày, lớp bụi bám trên lưng tôi càng dày hơn và trong tôi cũng dần dấy lên nỗi sợ. Nỗi sợ bị bỏ rơi vào một nơi tối tăm vĩnh viễn.

Chợt một ngày nọ, cô chủ lại lấy tôi ra khỏi giá sách, lau chùi sạch sẽ. Nhưng tôi chưa kịp vui mừng, thì lại bị đặt vào một chiếc hộp giấy, cùng những cuốn sách cũ khác. Tôi chợt nhận ra rằng, tôi đang bị bỏ đi. Cùng với bóng tối ập đến khi chiếc nắp hộp đóng lại, tôi cũng nhắm mắt mà cam chịu số phận của mình. Dường như tôi đã ngủ một giấc rất dài, đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một giá sách trong căn phòng rộng lớn cùng vô vàn các quyển sách khác. Tôi nhận ra ngay đây chính là thư viện – điểm đến tuyệt vời mà mọi cuốn sách đều muốn được đến. Vậy là tôi đã lại được cống hiến cho các bạn nhỏ rồi. Và các bé sẽ lại nâng niu, đọc tôi như cô chủ cũ đã từng. Chỉ nghĩ vậy thôi đã đủ để làm tôi sung sướng, chỉ mong chờ làm sao cho ngày mai nhanh đến, để được gặp mặt mọi người.

2. Bài văn mẫu số 2

Xin chào các bạn! tôi là một trong những người bạn của cậu chủ Ben. Tôi chính là cuốn sách “truyện cổ tích”- cuốn sách mà trước kia cậu chủ yêu thích nhất. Thế nhưng giờ đây, cậu chủ không còn cần tới tôi để đi ngủ nữa. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nằm gọn trong giá sách mà không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ cho tới khi nào cậu chủ Ben nhớ ra tôi mà thôi.

Năm nay tôi đã được 6 tuổi rồi đó. Nhớ những ngày đầu tiên khi biết về những gì xảy ra xung quanh mình, tôi cảm thấy mọi thứ thật là tò mò và thích thú. Lúc đó tôi chỉ là một cuốn sách cổ tích nhỏ nằm trên giá nhìn mọi người qua lại. Có lẽ vì tôi ở trong góc cho nên khi các bạn của tôi được đem đi bán hết thì tôi vẫn nằm ở trên giá sách. Cho tới một ngày khi cậu Ben tới bên tôi và đem tôi ra từ góc trong cùng, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc. Ngày ngày, nhiệm vụ của tôi đó là kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết giúp cho cậu chủ được ngủ ngon và mơ về những giấc mơ đẹp.

Chính bởi vì thế nên những ngày đầu tiên cậu yêu tôi lắm. Thế nhưng gần một năm trở lại đây, cậu không còn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa nên tôi cũng không còn được cùng câu nằm trên gối và kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nữa. Giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đây và chờ cậu tới. Quanh tôi cũng là rất nhiều những bạn sách vở đã được cậu chủ dùng qua rồi. Có lẽ chúng tôi sắp được chuyển xuống nhà kho vì chúng tôi đều đã quá giá và không thể ở bên cạnh cậu chủ được nữa. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu, về tuổi thơ của cậu và những thói quen khi còn nhỏ của cậu. tất cả chúng tôi, ai cũng mong cậu sẽ có thể học thật giỏi và có nhiều những cố gắng hơn nữa. Nhưng dù thế nào chúng tôi ai ai cũng muốn cậu có một lần nhớ tới tất cả chúng tôi- những người đã từng có những khoảng thời gian ở bên cạnh cậu khi cậu còn nhỏ.

Dù thời gian đã qua mau, nhưng những kỉ niệm của tôi cùng cậu chủ vẫn không thể quên được. Nó luôn in đậm trong lòng tôi. Ngày qua ngày, lớp bụi trên người tôi ngày một dày nhưng có lẽ lúc này, cậu chủ cần chính là những bài học của những cuốn sách giáo khoa, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong lòng của cậu chủ bởi đó chính là những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn của cậu chủ.

3. Bài văn mẫu số 3

Tôi vốn là một người bạn rất thân thiết của các bạn học sinh, tôi giúp các bạn học sinh học tập tốt hơn, để nắm được nội dung bài học trên lớp thì các bạn ấy không thể không thiếu tôi đâu nhé. Nhưng theo thời gian, tôi đã bị cũ, bị nhàu, thậm chí bị rách. Cũng có lẽ vì vậy mà các bạn học sinh không cần đến tôi nữa, tôi bị bỏ quên nơi tận cùng của giá sách. Nói đến đây chắc các bạn cũng đã đoán ra tôi là ai rồi? Đúng vậy, tôi là một quyển sách.

Trước đây, tôi là một cuốn sách Tiếng Việt mới và rất đẹp đẽ. Tôi được bày bán trong một hiệu sách rộng lớn. Như bao ngày khác, tôi đang lim dim nằm trên giá sách thì có một bạn nhỏ giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi, dáng vẻ thích thú lắm, sau đó thì thấy một người đàn bà rất xinh đẹp đến bên cô bé, nhấc tôi ra khỏi kệ và mang ra quầy thu ngân thanh toán. Tôi vui và tự hào lắm, vì trong bao nhiêu bạn bè cùng nằm trên giá sách ấy thì chỉ có một mình tôi được lựa chọn. Tôi vô cùng háo hức và phấn khởi, cuối cùng tôi cũng trở nên có ích với bạn nhỏ, mang những kiến thức trong tôi giúp các bạn học sinh học hành được tốt hơn.

Khi mới về nhà, tôi rất được nâng niu, cưng chiều, bạn nhỏ lúc nào cũng giữ tôi được phẳng phiu và để cẩn thận trên giá sách, khi học bài thì bạn cũng cẩn thận mở từng trang như sợ tôi đau. Tôi vui lắm vì cuối cùng tôi cũng thể hiện được giá trị của bản thân, và còn được quý trọng, nâng niu như vậy nữa. Cứ như vậy, tôi trở thành một người bạn đồng hành của bạn học sinh nhỏ ấy, hàng ngày tôi cùng đến trường, cùng nghe cô giáo giảng bài và lặng lẽ nằm nhìn các bạn học sinh vui chơi, nô đùa mỗi khi có giờ giải lao. Tuy nhiên, theo thời gian thì tôi dần cũ đi, các mép sách cũng không còn được phẳng phiu như ban đầu mà quăn lại. Từng trang giấy trắng tinh ngày nào giờ cũng lấm tấm những vết bẩn, những vết mực xanh, tím mà bạn nhỏ vô tình làm rơi trên tôi.

Tôi còn nhớ buổi sáng hôm ấy, như bao buổi học khác, tôi ngoan ngoãn nằm trên bàn nghe cô giảng bài thì có tiếng thì thào của một bạn nhỏ ngồi bên cạnh, có lẽ là hỏi chủ nhân của tôi về việc mượn tôi qua bàn bên đó. Nhưng có vẻ cô chủ nhân bé nhỏ của tôi không đồng ý, hai bên bắt đầu xảy ra tranh giành tôi. Bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng lớn. Những trang giấy trong tôi bị rách ra làm hai mảnh, thu hút sự chú ý của cả lớp. Cô bé của tôi đã ôm lấy tôi và khóc rất lớn. Tôi đau nhưng cũng cảm động lắm, vì cô bé yêu thương tôi thế có mà, nhưng tôi cũng buồn, vì kể từ nay tôi không còn giúp ích được cho cô bé nữa, cũng không thể hàng ngày cùng đến trường.

Vì sự cố ngày hôm ấy mà tôi bị hư hỏng nghiêm trọng, dù cô bé đã nhờ mẹ dán lại cho tôi những trang giấy nhưng không thể lành lặn như ban đầu nữa. Mẹ cô bé đã mua một quyển sách mới thay thế cho tôi, vì tôi không thể dùng được nữa. Mặc dù vậy nhưng cô bé cũng không chịu vứt tôi đi mà bày tôi trên một góc khuất của giá sách, cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ và lặng lẽ hơn.

4. Bài văn mẫu số 4

Ngoài kia, người người nhà nhà đang vui sướng chuẩn bị đón chào năm mới. Thế nhưng tôi lại phải cô đơn nằm lẻ loi trong góc giá sách. Chờ đời ngày tháng đen tối sắp đến. Bởi cậu chủ của tôi vừa kết thúc học kì 1, và chuẩn bị bước sang học kì 2. Như vậy, có nghĩa là cậu ấy sẽ sử dụng cuốn sách giáo khoa Tiếng Việt tập 2 thay vì tôi.

Nghĩ đến tương lai, tôi không thể nào mà vui vẻ lên được. Dù đây là cái Tết đầu tiên mà tôi luôn háo hức mong chờ. Và rồi, ngày tháng dần trôi qua. Cậu chủ lại tiếp tục những ngày tháng học tập mới. Vẫn là những buổi sáng dậy sớm đi học, những tối miệt mài bên ánh đèn học, chỉ là thiếu tôi mà thôi. Dần dần, trên người tôi phủ lên một lớp bụi mỏng, và chính tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến vẻ ngoài của mình nữa. Bởi có ai cần đến tôi nữa đâu. Và thời gian cũng dẫn trở nên vô nghĩa, chẳng biết hôm nay là thứ mấy, tháng nào vì tôi chẳng còn được đến lớp. Sự lặng yên, tuyệt vọng bao trùm lên tôi.

Chợt một ngày, tôi lại được cô chủ đưa ra khỏi ngăn tủ. bên ngoài đã là mùa hè, nóng ấm và chói chang. Thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Cậu chủ để tôi vào balo rồi đi đến trường. Điều đó khiến tôi khó hiểu vô cùng? Cậu ấy đưa tôi đến trường để làm gì? Trong cặp cũng có những quyển sách cũ khác đã lâu cậu không dùng đến. Một lát sau, cậu đưa tôi đến một căn phòng cao lớn, sạch sẽ có rất nhiều kệ sách. Trên đó, phân nửa đã được lấp đầy bởi nhiều cuốn sách khác nhau. Và rồi, cậu chủ đi đến một kệ sách có tấm biển Sách giáo khoa rồi đặt tôi lên đó. Lúc này tôi hiểu ra, đây chính là thư viện, nơi tập hợp nhiều quyển sách khác nhau, cho các bạn nhỏ được đọc miễn phí.

Hiểu được ngôi nhà mới của mình và hiểu được những nhiệm vụ sắp đến, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc vì lại được cống hiến cho đời, cho những đứa trẻ thơ. Tôi mong rằng, đây sẽ là ngôi nhà thực sự của mình, để không còn những ngày tháng cô đơn, lẻ loi và sợ hãi vì bị bỏ quên nữa.

Đăng bởi: Trường Tiểu học Thủ Lệ

Chuyên mục: Giáo dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button