Tổng hợp

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và những bài thơ hay, nổi tiếng nhất

Bạn đang xem: Nhà thơ Bùi Chí Vinh và những bài thơ hay, nổi tiếng nhất

Bùi Chí Vinh là một nhà thơ sinh ngày 23 tháng 10 năm 1954, hiện ông đang sinh sống ở Sài Gòn. Bên cạnh sáng tác thơ ông còn viết truyện thiếu nhi, viết kịch bản phim. Ông là một cây bút đa tài được đông đảo bạn đọc săn đón và yêu thích. Hãy cùng nhau khám phá những trang thơ của ông nhé!

Tác phẩm chính:

– Thơ tình Bùi Chí Vinh (thơ, Nxb Trẻ,1989)
– Yểu điệu thục nữ (truyện, Nxb Long An.1990)
– Tóc tiên (truyện, Nxb Long An,1991)…
– Luật nhân quả (viết chung với Huỳnh Bá Thành,1991)
– Hải đại bàng (Nxb Kim Đồng,1992)
– Tứ quái TKKG (70 tập, phóng tác từ Stefan Wolf, Nxb Kim Đồng,1994)
– 5 Sài Gòn (40 tập, Nxb Kim Đồng, 1996-1997)
– Ba trong một (Nxb Kim Đồng, 2002)

Tết đến em có còn bướm trắng?
áo dài thơ, hay váy đầm xoè?
Mặc áo dài? Anh đeo kính cận
Còn diện đầm? Anh… mắt đỏ hoe

Tết đến, em có còn nhớ lớp?
Hay nhớ gì đâu trước cổng trường?
Nhớ lớp? Anh biến thành trái thị
Còn nhớ gì đâu, anh biến… luôn!

Tết đến, ăn mứt me chua lưỡi
Cắn hạt dưa đỏ chót môi cười
Trời đất sinh ra chi tiểu muội
Để năm nào anh cũng… “eo ơi!”

Tết đến đừng xoè tay, ngượng nhé!
Cái đuôi sau gót quá là dài
Khỏi cần tập soi gương e lệ.
Lì xì anh một sợi tóc mai

Khoá vào cặp nhốt mười sáu tuổi
Lỡ mai em “bẻ gãy sừng trâu”
Thì chắc anh biến thành chú Cuội
ôm cây đa bay tuốt lên… lầu.

Chắc chắn là rất nhiều dấu chân đi qua
Chồng chất lên nhau làm người ta có tuổi
Anh chưa làm được gã gác – cửa – thời – gian
Gỡ các dấu chân để tìm sương khói

Chắc chắn là dưới những chiếc guốc, những đôi giày không biết nói
Các đôi lứa yêu nhau đã phát biểu ồn ào
Như anh đã dụi đầu vào vai em mệt mỏi
Thả lại trên đường đúng mười ngón xôn xao

Đã có cái hôn quá khứ rất nhiệm mầu
Cho vành môi hết thời kỳ tái mét
Đã thú nhận nhau những cuộc tình đầu
Cho hai gót chụm dần đêm vĩnh biệt

Chắc chắn là sẽ còn hoài dấu vết
Dấu ngón chân em, vết cứa anh mà
Và chắc chắn ở chỗ nào bí mật
Có ai tình cờ nhắc một ai xa.

Em có một bí mật
Giấu trong chiếc gương thần
Bà phù thuỷ gian ác
Soi vào thành đoan trang

Từ đó Bảy chú lùn
Không cần nàng Bạch Tuyết
Chàng Hoàng tử đẹp trai
Cũng bỏ đi mất biệt

Bao nhiêu chuyện cổ tích
Bỗng thừa thãi trên đời
Nhớ chiếc gương bất diệt
Có tên là…”Lứa Đôi”!

Mười hai tháng cô nương già chát
Dè đâu xuân đến “lẳng” ra liền !
Giống như ngọn sóng anh ngồi hát
Nịnh đầm tiểu muội một hơi : em…

Thì em vẫn là em áo trắng
Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba… huề
Anh cao lớn mà chân thì ngắn
Bước hoài vẫn bị gọi nhà quê

Muội tuyên bố đón xuân tiết kiệm
Sơ sơ chỉ một hũ kiệu hành
May thay, con mắt không hà tiện
Khai vị đầu năm, biết liếc anh

Biết liếc anh… nghĩa là chóng lớn
Một năm mới đó, đã bay vèo
Anh tự cắt cái đuôi cà chớn
Lên đồ, đứng cạnh sợi dây leo !

Cười như cô nương, khóc như tiểu muội
Anh biết sao mà dỗ bây giờ ?
Thà mùng một trái tim anh chết đuối
Mùng hai anh lại nhảy lên bờ…
… làm thơ !

Nghe nói hồi xưa toàn tướng tá
Chọn cao nguyên làm chỗ cắm dù
Ta gốc dân thường nên thấy lạ
Vén sương mù cổ tích coi chơi

Y rằng Đà Lạt như con gái
Trinh nữ hồn nhiên mọc dọc đường
Hoa nào lúc nở đều e lệ
Hèn gì vua chúa chẳng du dương

Có điều thiên hạ như bông cải
Ra chợ lềnh khênh xếp đợi thời
Ta muốn kiếm một ông Lý Bạch
Ai ngờ Thủy tạ thiếu trăng soi

Đất đai cũng thể như gươm giáo
Dàn trận xông lên tím mặt mày
Một hôm ta xách tiền mua núi
Thấy vàng trong đá tựa tro bay…

Các em lẫn lộn vào ta như cơn mưa
Mưa có khi rơi chật, khi thưa
Ta sống một đời không đội nón
Tóc ướt, làm tim sốt bốn mùa

Các em lẫn lộn vào ta như ban đêm
Đêm có khi dữ có khi hiền
Ta sống một đời quên giấc ngủ
Thức suốt, mà lo dỗ trái tim

Tại các em như mưa như đêm
Rơi nghe tí tách, rụng như mềm
Nên ta biết làm sao lựa đựơc
Một giọt khô lòng để ủ riêng

Tại các em như đêm như mưa
Tối om không thiếu cũng không thừa
Nên ta biết làm sao chọn được
Một chỗ nào hanh nắng buổi trưa

Tại có đêm, có mưa, có ma
Tại các em vừa giống đàn bà
Tại các em vừa như con gái
Nên suốt đời ta thống khổ, riêng ta!

Biển Đông không chấp nhận “Đường Lưỡi Bò” láu cá
Không chấp nhận tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính thưa em (thứ tàu lạ mơ hồ)
Biển Đông không có dầu hỏa cho bọn cường hào, không có thềm lục địa cho ác bá
Nhưng có ngư dân hiền lành và tuổi trẻ khát tự do

Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu

Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang

Làm sao có thể thờ ơ trước bầy cá mập ăn đêm
Dám lồng lộn khắp Biển Đông dọa nạt
Chúng săn anh và chúng đuổi em
Bằng lý luận của Thiên Triều xưa… “quá đát”

Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê ?

Em ơi em khi sinh tử cận kề
Mới hiểu hết thế nào là nhân quả
Mới thấy “cháy nhà ra mặt chuột” ngô nghê
Thấy “tàu lạ” thành tàu quen… dối trá

Biển Đông không có chỗ cho Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống rạp mình hèn hạ
Không có chỗ cho tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính “giả nai” quen thói mơ hồ
Càng không có dầu hỏa cho cường hào, không có ngư trường cho ác bá
Chỉ có cọc nhọn Bạch Đằng và cánh tay “Sát Thát” khát tự do !

Chúng sinh vô lượng kiếp
trần gian một chén đầy
gặp các em đổ hết
cúi đầu làm Như Lai

Cầu Cần Thơ không phải cầu sông Kwai
Không phải cây cầu xây trong thời chiến
Không bị dội bom, không có súng kề đầu
Chỉ có những bản hợp đồng khổng lồ tiền bảo hiểm

Khi tôi viết dòng chữ này thì người thứ 50 đã lìa đời ngay bệnh viện
Những người tiếp theo đang vật lộn với tử thần
Những nông dân ký giao kèo bằng miệng
Nuôi mẹ già, nuôi con dại, nuôi thân

Khi tôi viết dòng chữ này thì ruộng đất vẫn bỏ hoang
Con trâu buồn thiu, máy cày rêu bám
Tấc đất ngày nay không phải tấc vàng
Người trồng lúa thành công-nhân-ngoại-hạng

Làm sao thống kê hết các thông tin choáng váng
“Kỹ sư Hiroshi Kudo từng khuyến cáo nhà thầu”
“Lạnh lùng thi công mà không thử qua trụ tạm”
Sinh mạng con người thử thách trước bể dâu

“Chín Con Rồng Cửu Long” chờ đợi một cây cầu
Không ai chờ đợi một lời xin lỗi
Không lời xin lỗi nào băng bó được cơn đau
Vợ góa, con côi, ngày ngày bụng đói

Máu đã chảy trên những lời nói dối
Trên quyền uy, trên những chiếc bàn tròn
50 người chết có cần ai sám hối
Có cần ai nhỏ lệ ban ơn?

Em buồn em lang thang
Ta buồn ta đứng ngó
Không có phấn thông vàng
Để gửi hương cho gió

Chỉ riêng ta đứng đó
Thay một nhánh cây gầy
Cái bóng cây vừa đổ
Xuống em mà chưa hay

Nên ta cụt hai tay
Một đời không níu được
Nên ta điếc hai tai
Trước tiếng ồn kiếp trước

Tưởng rằng em thân thuộc
Mà xa xôi quá chừng
Đau lòng ta, khúc ruột
Một mặt trời rưng rưng

Áo trắng thôi nôi tinh khiết quá
Lãng đã hồn em trắng bốn mùa
Anh chỉ giữ riêng anh mùa hạ
Nghe điếng lòng nhau tiếng dạ thưa…

Con ve giờ chết trên cành phượng
Ngày xưa thi sĩ gọi: thu vàng
Còn anh cứ thấy mùa thu trắng
Chờ áo Hà Đông rón rén sang.

Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Sóng truyền hình phủ toàn phim Trung Quốc
Từ HTV, VTV, BTV, Đồng Nai, Long An, Bà Rịa Vũng Tàu, Cà Mau… cho đến “cáp”
Hết “Triều đại Mãn Thanh” đến “Đại Tống truyền kỳ”

Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Đọc báo thấy cha ông mất hút
Thấy thiên hạ quỳ mọp dưới tượng đài Binh Pháp Mặc Công, Ngoạ Hổ Tàng Long, Hoạ Bì, Xích Bích…
Con nít thuộc lòng Hoắc Nguyên Giáp, Hoàng Phi Hồng, Diệp Vấn, Diệp tùm lum hơn thuộc sử Tiên Rồng

Chào một ngày đất nước tự lưu vong
Cội rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc
Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca lạ hoắc
Pano giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới toét miệng cười

Chào một ngày phát triển giống đười ươi
Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ
Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ
Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì… tiền

Chào một ngày vong bản vì… hèn
Sống chết mặc bây, túi thầy vô cảm
Ải Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm…
Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận… nước Tàu

Chào một ngày bãi biển hoá nương dâu
Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh
Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh
Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều

Chào một ngày hình chữ S tong teo
Tài nguyên bôxit bị bới đào như… bọ xít
Nhôm và đô la chẳng thấy đâu, chỉ thấy đất Tây Nguyên rên xiết
Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm nghẹt thở Chín Con Rồng

Chào một ngày long mạch bị xới tung
Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo
Ai cho phép Hoàng Sa Trường Sa thành Tam Sa lếu láo
Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng

Chào một ngày giống hệt cõi âm
Những xác chết anh hùng bật dậy
Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy
Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền

Chào một ngày soi rõ mặt anh em!

Bằng sáng tác của mình
Tôi đánh tan những điều nghi hoặc
Tôi trồng cỏ khắp nơi trên mặt đất
Chuẩn bị cho cổ tích loài bò
Tôi nắm tay Whitman, tôi quàng cổ Rousseau
Đem cỏ bao vây triều đình và nhà ngục
Đem cỏ tấn công bọn vua quan phàm tục
Làm rêu mọc đầy râu, làm hoang phế mọi lâu đài
Tôi sẽ dùng cỏ trong thơ đeo lủng lẳng ở vành tai
Thay các trang sức, các huân chương hèn mọn
Tôi sẽ tròng vào khuôn mặt háo danh một sợi dây thòng lọng
Được tết bằng cỏ mọc ở nơi mất vệ sinh nhất trên đời
Còn loài cỏ đẹp mà tôi hằng chúc tụng
Chính là vòng nguyệt quế dân tôi

Bằng sáng tác của mình
Tôi thực sự ăn mày phép lạ
Tôi thương Rimbaud, tôi mê Remarque quá
Các bạn đi bộ khắp Châu Âu không có một mái nhà
Tôi cũng đã mỏi giò trên lộ Nguyễn Du
Đầu gối quỵ xuống đường Cao Bá Quát
Tôi đạp lên xương sườn hai nhà thơ Việt Nam có cuộc đời bất trắc
Nghe nhói đau ở phía dạ dày
Thế kỷ trước tôi: ở Tiên Điền ở Quốc Oai, những người đồng nghiệp
Tôi chắc cũng đã từng tê buốt chỗ này đây

Bằng sáng tác của mình
Tôi tăng tuổi thọ cho người sắp chết
Tôi giúp đỡ những ai thất nghiệp
Phát chẩn thi ca để ứng thí việc làm
Với trẻ nhi đồng, tôi cẩn thận hỏi han
Xin được tháp tùng lên bầu trời mà Jêsu, Thích Ca dành cho con nít
Với đàn bà, tôi tỏ ra ưa thích
Xin được phiêu lưu xuống hoả ngục nàng dành
Tôi đã cạo đầu và dài tóc rất nhanh
Đã khiếm nhã và cực kỳ lễ phép
Tôi đỏ tôi đen vô cùng khắc nghiệt
Cách ăn mặc trong thơ như y phục cắc kè
Nếu có lần nào áo quần đứt cúc
Đó là lần tôi tập si mê

Bằng sáng tác của mình
Tôi xuất bản không cần trang bị
Sách vở cung đình đang chờ cân ký
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình
Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh
Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói
Uốn một lần coi như tốt nghiệp nghề múa rối
Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng
Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan
Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước
Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy luỹ thừa
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ

Bằng sáng tác của mình
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị
Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ
Và bạt tai đứa công chúa hợm mình
Tôi theo phò người giang hồ quân tử
Và tẩy chay đám quyền quý nịnh thần
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
Tôi sẽ trò chuyện với nàng bằng ngôn ngữ dân đen mạt lộ
Và đối thoại với chung quanh bằng ngôn ngữ thiên tài
Tôi sẽ làm cho các nhà bác học
Thấy mình còn cận thị trước tương lai

Bằng sáng tác của mình
Tôi bắt tay bè bạn anh em
Bắt tay các tiệc tùng giai cấp
Cám ơn chút rượu về khuya cho tôi cảm giác
Cám ơn bữa ăn mẹ cha rau mắm dưa cà
Cám ơn những bài thơ sinh đôi sinh ba
Đẻ khó nhọc như từng lon gạo chợ
Cám ơn những người tôi yêu không thành chồng thành vợ
Và hỡi kẻ thù tôi nữa, cám ơn!

Con mắt cái miệng biết cười
Cho nên giọng nói, trời ơi, dịu dàng !!
Phải rằng tình Bắc duyên Nam ?
Mà nghe có tiếng hò khoan trữ tình ….
Phải rằng quan họ Bắc Ninh ?
Mà nghe như thể rập rình Hội Lim ….
Phải rằng con mắt lim dim ?
Mà nghe có tiếng ai tìm Trống Cơm
Giọng em như quạt mo thơm
Còn anh giống hệt thằng Bờm ngẩn ngơ
Anh cầm chiếc quạt mà mơ
Run tay viết một bài thơ nhói lòng
Tiếng em hay tiếng Biển Đông
Mà nghe như sóng tơ đồng hoà âm
Tiếng em dù rất thì thầm
Mà nghe đủ bốn ngàn năm vỡ oà
Tiếng em, tiếng mẹ cha ta
Nên quê hương mãi đậm đà cháu con
Mai này nước chảy đá mòn
Riêng em giọng nói vẫn còn xuân xanh …

Viên kẹo the em đưa
Anh ngậm vào thấy ngọt
Thấy lưỡi biết thưa thốt
Thấy con mắt biết nhìn
Thấy vành tai vễnh lên
Thấy hai chân động đậy
Qua giác quan, anh thấy
Trái tim anh xuống đường
Căng lên hàng biểu ngữ:
“Tình yêu kèm kẹo ngon”

Như em cầu chồng con
Và anh cầu kẹo bô?
Lưỡi anh the và nhớ
Hàng me thời xanh xao
Quán cóc thời mê nhau
Cà phê thời đắng cô?
Mắt anh the và nhớ
Giọt lệ tình Trương Chi
Em đánh rớt trong ly
Không bao giờ gắp được
Lệ đã tan thành nước
Em đã tan thành đời
Nước và đời trong đục
Biết bao giờ song đôỉ

Nên anh tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi
Nên em tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi
Chúng ta tan thành kẹo
Vị ngọt còn trên môi

Giữ anh một chỗ ở Lâm Đồng
Trồng trên đồi một đám cỏ non
Trước sau anh cũng thành con ngựa
Té ngã vào nơi có cội nguồn
Trước sau em cũng là ngọn cỏ
Đến chết lòng anh vẫn cúi hôn
Một chỗ cho anh nghe Đà Lạt
Nghe Blao, nghe cỏ, nghe tình
Giữ anh một chỗ cho anh hát
Về cơn động đất ở trong anh
Giữ anh một chỗ cho anh khóc
Bằng lời thơ nhòe hết mặt em
Ở đó anh không có kẻ thù
Và không ai biết được anh đâu
Nếu họ nhìn anh thành Nguyễn Bính
Em có làm cô đi hái dâu ?
Nếu họ nhìn anh thành con ngựa
Đám cỏ đồi em trốn chỗ nào ?
Ở đó anh quên hết mọi người
Cúi chào anh một thuở rong chơi
Chúa đã chào đời trong máng cỏ
Em làm ơn mang cỏ lên đồi
Anh sẽ trượt chân vào chỗ đó
Có tình, có cỏ, có em thôi …

Chư huynh bàn về tu luyện
Ðứa đại thừa, đứa tiểu thừa
Ðứa nào cũng sắp thành Phật
Chỉ mình ta còn gươm khua

Ðời này nói đến hơn thua
Biết bao giờ cho hết chuyện
Ta thấy chư huynh yêu chùa
Cũng là tự thân bảo hiểm

Nhưng tu như vậy còn kém
Biết khôn lựa gốc bồ đề
Có người tu hang Pắc Bó
Sau này thành Phật sướng ghê!

Ngày 15 tháng 11 năm 2007 báo chí loan tin
“Hàng trăm học sinh Việt Nam giỏi tiếng Anh chào đón thần đồng Adora người Mỹ”
Adora Svitak tuổi lên 10
Sản xuất tập truyện Những ngón tay bay đầy giá trị

Những ngón tay bay của thần đồng huyền bí
Bay từ giấc mơ đất nước nhà giàu
Những ngón tay bay biến thành hàng tiếp thị
Xoa dịu vỗ về xứ sở chiêm bao

Những ngón tay bay không thể điều trị bệnh ho lao
Con nít xóm nghèo vẫn mỗi ngày viêm phổi
Những ngón tay bay không dựng nổi nhịp cầu
Cầu Cần Thơ vẫn trong cơn hấp hối

Những ngón tay bay được soi đường dẫn lối
Để bắt tay lựa chọn bạn bè
Bắt tay trường quốc tế, trường chuyên, trường quý tộc
Công tử nhi đồng, tiểu thư nhí xum xoe

Tội nghiệp Adora đeo kính cận cười toe
Nụ cười toét miệng không phân ranh quốc tịch
Nụ cười y chang các đứa bé vỉa hè
Bán vé số, bán hàng rong rách đít

Những ngón tay bay trở nên cổ tích
Khiến chúng sinh quên hết chuyện hoang đường
Chuyện tham nhũng, chuyện bất công, chuyện mất nhà mất đất
Chỉ còn chuyện loài người ôm giấc mộng văn chương

Những ngón tay bay làm thế giới gần hơn
Nhưng cũng làm thần đồng Adora xa lạ
Nếu Adora sinh trưởng ở Việt Nam
Chắc chắn cô bé sẽ vô chùa quét lá

Ở xứ sở vàng bị chôn dưới đá
Phù Đổng vươn vai đã bị đụng trần
Những ngón tay bay lết bò vì cơm áo
Thiên tài làm gì có chỗ cõi phù vân?

“Sớm mai em đi Chùa Hương
Từ hoa cỏ mờ hơi sương”
Ôi, cái ông Nguyễn Nhược Pháp
Sớm mai em phải đến trường

Em bé lắm, ngây thơ lắm
Dây thun cột tóc đuôi gà
Mẹ dặn rằng may áo trắng
Ra đường cho giống người ta

Mẹ dặn rằng mặc áo trắng
Ra đường cho giống người ta
Em không sợ ai làm lấm
Trái tim mười sáu như rằm

Đừng ai ôm đàn đứng hát
Đừng ai ngửa mặt đọc thơ
Mẹ dặn rằng nghe thơ nhạc
Bùa mê thuốc lú không ngờ

Ngày xưa mẹ mười sáu tuổi
Có người quan họ ghé sang
Ngâm một bài thơ gió bụi
Rồi tay so nhẹ dây đàn…

Ngày nay em mười sáu tuổi
Tinh khôi áo trắng đến trường
Nỡ nào làm em yếu đuối
Mỗi ngày mấy bận soi gương ?

Yêu là chết trong lòng một ít
Nhưng không yêu là chết dài dài
Không yêu, người ta nói mình “xăng pha nhớt”
Con gái dại gì hờ hững trước con traỉ

Yêu là… yếu, còn ôm là… ốm
Mới tập yêu em đã nhẹ người
Đang bốn chục, em rớt luôn mười kí
Em còn đi học, mấy anh ơi!

Năm, mười, mười lăm, hai mươi…
Kiếm nơi nào trốn loài người đi em!

Có “người lớn” gọi em là nhỏ
Nhỏ từ chân cho đến đỉnh đầu
Thảo nào mỗi lúc em ra phố
“Người lớn” thường hộ tống đi sau

Có người lớn gọi em là bé
Bé tí teo như lúm đồng tiền
Thảo nào mỗi lúc em cạn túi
“Người lớn” thường mời bé ăn kem

Có người lớn gọi em là nhóc
Nhóc từ hiên lớp đến hiên đời
Thảo nào mỗi lúc em gần khóc
“Người lớn” thường cảm động cong môi

Nhưng này nhé cái ông “người lớn”
Tim em mang ba hạt dẻ thần
Dại gì hô “biến” bằng bùa phép
Lớn đầu, khản cổ gọi thanh xuân!

Hồi cao hứng gọi em Tiểu Muội
tưởng mình anh sáng chế độc quyền
Dè đâu thiên hạ coi phim chưởng
quên võ công mà chỉ nhớ em
Từ đó trần gian đầy tiểu muội
mỗi ngày mắt biếc một nhiều thêm
Cái cô môi đỏ năm mười bảy
Giờ hết co ro một góc thềm

Hồi tưởng tượng là sư huynh cứ
tưởng mình anh hất mặt nhìn trời
Dè đâu bá tánh mê hát bội
cũng sắm tuồng làm đại ca chơi
Từ đó trần gian đầy anh cả
mỗi ngày múa kiếm ngắm me rơi
Cái ông lãng tử mùa xuân ấy
Giờ hết Sư huynh hết muội rồi

Hôm nay ai ghé thăm thi sĩ
thấy trên bàn hai chữ: Trời ơi!

Trên đây là những bài thơ hay nhất của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Đa phần các sáng tác này thuộc thể loại tự do và cũng không đi theo một mạch cảm xúc nào cả. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé! 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button